Chương 36-37

Sau Khi Tỉnh Rượu Cùng Chủ Nợ Kết Hôn

Cao Mộc Ngư

9.907 chữ

05-05-2023

Chương 36:

Hắn đang ngu ngơ suy tư nên dùng cơ hội này làm sao gặp mặt Lâm Nhĩ Gia, căn biệt thự giờ phút này đáng lẽ không một bóng người lai vãng nhưng bất thình lình tiếng chuông cửa lại vang lên.

Hắn ở thời kỳ nhạy cảm, lẽ ra vạn lần không nên mở cửa, nhưng hắn nhìn kỹ trên màn hình camera, thấy được gương mặt hết lần này đến lần khác *hạ cố trong giấc mơ của hắn suốt năm năm.

(Hạ cố: Đến dự)

Hắn không nhịn nữa, cơ hồ là vội vã mở cửa, khàn giọng đọc ra cái tên hắn giấu trong lòng năm năm nay, "Lâm Nhĩ Gia...?"

"A? A đúng." Hình như quả cam nhỏ uống say rồi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn, có chút băn khoăn bất an hỏi, "Thiệu Giang Tự, anh có khỏe không......! Tôi muốn cùng anh.....".

Nói còn chưa xong, người đã bị hắn kèo vào trong ngực.

Cửa phòng đóng chặt, hắn ôm Lâm Nhĩ Gia thở dốc, bức tường thành cuối cùng trong đầu bỗng bị sụp đổ, "Anh nhớ em quá."

Lâm Nhĩ Gia, em đến rồi, anh nhớ em quá.

(Thư tình của Gia Gia)

Bạn học Thiệu Giang Tự thân mến:

Hé lô, em là Lâm Nhĩ Gia học lớp 11.

Chuyện quan trọng phải đặt ở đoạn đầu tiên mà nói chứ, em thích anh.

Em có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, em của hiện tại thích anh nhiều hơn so với hai năm trước đây, là bữa đầu tiên em gặp anh trong nhà sách đó, em xin thề trước bóng đèn đây là sự thật.

Hôm nay anh vui không? Em biết anh không thích cười, nhưng mà anh có thể cười thầm cũng được, em hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ.

Anh có thể nhớ lại một chút mấy chuyện em từng làm để tìm chút vui vẻ nè.

Tỷ như lần đó cùng anh chơi bóng, em và anh bị chia thành hai đội, nhưng vì em thích anh, em luôn chuyền bóng sang cho anh, thiếu chút nữa bị cả đội đánh.

Lần đó hình như anh bị em chọc cười, hiếm lắm mới thấy được anh cười.

Nếu anh cảm thấy em buồn cười, ở chỗ em có hàng loạt chuyện ngu ngốc, em có thể một hơi kể cho anh nghe hết.

Miễn sao anh vui là được.

Không biết lần này anh có đồng ý em không, đáy lòng em thật thấp thỏm không yên.

Nhưng em thấy, anh có thể dễ dàng tha thứ cho em khi em ở kế bên anh ngủ gật, ăn vặt, làm bài tập, anh cũng sẵn lòng đem áo khoác đồng phục cho em mượn, anh cũng không chán ghét vị cam trên người em, có phải anh cũng sẽ bằng lòng thử một chút với em?

Em nhất định sẽ làm Omega ngoan ngoãn nhất thế giới.

Em có thể không đánh nhau, không cúp học, không ngủ trên lớp, em cũng có thể không đùa giỡn lưu manh với anh nữa, nếu anh thích, em còn có thể trở nên ôn nhu đáng yêu.

Thật ra em lúc trước và em bây giờ không giống nhau đâu, tại sao không giống thì sau này em từ từ kể anh nghe, hôm nay trước tiên là nói về chính sự.

Anh muốn đi Bắc Thị học đại học sao? Thành tích anh tốt như vậy, nhất định thi sẽ vào được trường top 1 toàn quốc, điểm này em tin tưởng còn hơn anh nữa.

Anh chờ em một năm, em tuyệt đối có thể thi đến cùng thành phố với anh, thi đến chỗ rất gần rất gần anh nữa kìa.

Anh nhớ đợi em, đừng tìm Omega khác nha, đừng tìm người khác yêu đương, em nhất định đi tìm anh mà.

Phía trên chỉ là thỉnh cầu, không bắt buộc anh.

Em có rất nhiều chuyện muốn cùng làm với anh, nhưng một cái cũng chưa làm xong, trước mắt toàn bộ đều là mong ước của em, nhưng em muốn nói cho anh nghe.

Đầu tiên, em muốn cho anh ăn thử sủi cảo chiên bán ở sạp nhỏ ngay cổng trường.

Chỗ đó buôn bán tốt dữ lắm, mỗi ngày đều có nguyên hàng người dài, mỗi lần em mua cho anh, anh đều không ăn, thật ra ăn ngon lắm.

Không biết sau này còn cơ hội mua cho anh ăn không.

Tiếp theo, em muốn cùng anh xem pháo hoa, tiếp đến thả một cái đèn Khổng Minh.

Em muốn đem tên anh viết ở mặt trên đèn Khổng Minh, để ông trời thấy được em thích anh, phù hộ anh mọi chuyện đều tốt đẹp.

Sau đó, em muốn cùng anh nghe nhạc kịch.

Không phải vì em nho nhã thanh lịch đâu nha, mà là vì khi xem phim em luôn rất nhập tâm, có lẽ sẽ dễ dàng không để ý đến anh, nếu nghe nhạc kịch em mới có thể lén lút để ý anh được.

Lại sau đó, nếu em *giẫm phải cứt chó, anh thật sự yêu đương với em, trong ngày kỷ niệm tụi mình quen nhau, em nhất định phải đặt một cái bánh kem ba tầng lộng lẫy đến chúc mừng.

Từ nhỏ đến lớn em còn chưa mua qua cái bánh lớn nào, nhưng mà em thích anh, cho nên giá trị cái bánh cũng phải lớn.

(狗屎运: có chuyện tốt xảy ra mà không biết tại sao, giống như dẫm phải phân chó, hi hữu không có lý do, vô tình xảy ra.

Vì ngoài đường chó hay ị bậy nên khả năng giẫm phải rất cao, nếu giẫm nhiều quá người ta sẽ đùa rằng: giẫm phải phân chó là may mắn.)

Cuối cùng, nếu chuyện của em và anh hết thảy thực sự tiến triển thuận lợi như lời em nói, sau này tụi mình kết hôn đi, có thêm cái nhà nữa, dù sao cũng là nguyện vọng của em.

He he, hình như em nghĩ hơi xa, nhưng em muốn nghĩ như vậy đó, thiệt ngại quá, khiến anh chê cười rồi.

Nếu chúng ta thật sự có một căn nhà, em phải mua thêm chút hoa văn hình vẽ quả cam hoặc là đồ vật có hình dáng quả cam, trang trí lại nhà cửa, cho anh nhìn quả cam đã mắt luôn, trong lòng tràn đầy quả cam, không biết anh có chịu không nữa, nhưng anh không thích em sẽ không làm đâu.

Dường như em hơi dài dòng thì phải.

Không biết anh có kiên nhẫn đọc tới đây không, may là ở đoạn đầu em đã nói rõ là em thích anh rồi.

Mỗi ngày em đều tưởng tượng tương lai của em, không biết anh có nguyện ý bước vào tham dự hay không.

Nghĩ đến đây, bây giờ em viết thư tình đã hồi hộp bắt đầu đổ mồ hôi rồi nè.

Bởi vì những tưởng tượng này khó mà thực hiện được, nên mỗi ngày em rất nổ lực phấn đấu đó.

Em nghĩ nhiều quá trời ha, anh có thấy em có chỗ nào biến thái không? Anh không cần sợ, em tuyệt đối sẽ không động tay động chân với anh đâu, em sẽ vô cùng vô cùng tôn trọng anh.

Hơn nữa, em quả thực chưa yêu đương bao giờ, cũng không quá giỏi làm mấy chuyện đó...., cho tới nay đều là đùa giỡn lưu manh ngoài miệng thôi......!Em ngã bài....

Hình như nên đến đoạn cuối rồi ha, em muốn nói chuyện cuối cùng.

Thời điểm em chuẩn bị tỏ tình, em sẽ tặng cho anh một cây hoa hồng, là hoa hồng sâm panh, anh biết sao không? Tại vì ông chủ Hồ ở cửa hàng hoa nói cho em biết, ngôn ngữ hoa của hoa hồng sâm panh chính là: yêu anh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất, em chỉ chung tình với mình anh.

Không biết lời nói của ông chủ là thật hay đùa, nhưng đóa hoa đó thật sự là lời em muốn nói với anh.

Nếu lần này anh cũng không đồng ý lời tỏ tình của em, cũng không sao, em quen rồi, em cũng không buông tay đâu.

Anh có lẽ sẽ giống như trước, lưu lại cho em con đường sống, như vậy em mới có khả năng tiếp tục không cần mặt mũi theo đuổi anh.

Tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện ra em thật ra cũng có vài điểm đáng yêu.

Thiệu Giang Tự, tốt nghiệp vui vẻ.

Hai năm nay mỗi ngày bị em quấn lấy, anh vất vả rồi.

Em thực ra rất luyến tiếc anh, suýt nữa chảy ra hai giọt nước mắt, nhưng là nam nhi tự mình cố gắng, em sẽ hóa đau thương thành ý chí kiên cường, cố gắng học tập, mau chóng đi tìm anh.

Hy vọng anh đừng để bụng, hai năm trôi qua, em vẫn siêu thích anh, nhất kiến chung tình, không có cách nào từ bỏ loại thích này được, em nghĩ đây là do ông trời chỉ thị đó..

Chương 37:

Một năm mới sắp đến. Rèm cửa trong phòng ngủ được Thiệu Giang Tự thay mới, trên rèm cửa đầy ắp hình vẽ quả cam rực rỡ.

Lâm Nhĩ Gia liếc mắt nhìn thấy rèm cửa mới liền thích thú, dù sao quả cam cũng là thương hiệu của y. Nhưng Thiệu Giang Tự hình như còn thích hơn cả y, khi mỗi sáng thức dậy đi kéo rèm cửa, tâm trạng của hắn luôn rất tốt.

Thời gian cùng nhau ăn sáng, Lâm Nhĩ Gia nhìn bộ chén dĩa quả cam lần trước Thiệu Giag Tự đi công tác mua về, nhớ tới đèn ngủ quả cam nhỏ kia luôn thường xuyên thực hiện nhiệm vụ vào ban đêm.

Từ ngày đầu tiên y chuyển đến sống chung với Thiệu Giang Tự, đèn ngủ nhỏ kia liền bắt đầu làm việc. Cẩn thận ngẫm lại, máy phun sương tạo độ ẩm trong nhà cũng là hương cam, thảm lót sàn cũng mang họa tiết quả cam, trên ghế sô pha có một cái gối ôm hình quả cam...... Dường như có nhiều nơi y không để ý, Thiệu Giang Tự đều sớm sắp xếp một ít đồ vật có dính dáng đến quả cam.

Lâm Nhĩ Gia lúc ấy còn tưởng trùng hợp, hiện tại ngẫm lại, đại khái đây là sự lãng mạn thầm lặng của Thiệu Giang Tự đối với y.

Hắn cứ như vậy không ngừng mua đồ decor quả cam, không biết bắt đầu mua từ khi nào, nhưng hiện tại hiển nhiên cũng chưa kết thúc, trước sau như một, mua đồ không biết mệt mỏi.

"Anh đây là muốn làm ngập nhà bằng cam hả." miệng nhỏ uống sữa bí đỏ của Lâm Nhĩ Gia trêu ghẹo hắn.

Thiệu Giang Tự thẳng thắn: "Anh thích cam."

"Cam biết." Lâm Nhĩ Gia gật gật đầu, ngọt ngào cười.

Thiệu Giang Tự liếc hắn một cái, "Quả cam rõ ràng là mới biết thôi."

Lâm Nhĩ Gia nhu thuận gắp cho người đàn ông đối diện một miếng *bánh trứng cuộn, "Lúc anh cầm đèn ngủ quả cam đến gắn ở đầu giường cho em, em không dám tự mình đa tình đâu."

"Khi mua cũng không nghĩ đến thật sự em sẽ dùng." Thiệu Giang Tự ôn nhu nhìn y, "Chỉ là vừa thấy nên muốn mua."

Trong lòng Lâm Nhĩ Gia bị ngọt ngào bao lấy, cũng chua chát không ít. Y đến giờ rốt cuộc mới hiểu, toàn bộ đều là Thiệu Giang Tự thay Tiểu Lâm Nhĩ Gia mười bảy tuổi thực hiện những ước nguyện được viết trong thư tình.

_____ Đem đồ dùng toàn bộ trong nhà của bọn họ đổi thành quả cam, khiến cho Thiệu Giang Tự trong mắt trong lòng đều tràn ngập quả cam.

Đó là nguyện vọng cuối cùng năm đó của y, thật là vừa thuần khiết vừa ngu si.

Thiệu Giang Khâu từ nhà cũ mang về bức thư tình trong đài phun nước được Thiệu Giang Tự tìm và trân quý nhiều năm. Lâm Nhĩ Gia cách nhiều năm lần nữa mở ra đọc, phát hiện mấy nguyện vọng trên mặt giấy ngay cả chính y cũng đã không nhớ rõ.

Nhưng mà nhiều năm trôi qua, năm tháng dài đăng đẳng y ngày qua ngày nỗ lực quên Thiệu Giang Tự, vậy mà người nọ lại từng cái từng cái thực hiện nguyện vọng của y.

Tờ giấy hơi mỏng, mấy năm nay bị Thiệu Giang Tự lật đi lật lại đọc vô số lần, từng chữ một khắc sâu vào lòng hắn, cơ hồ cũng sắp thuộc lòng luôn rồi.

Trong niềm khát khao chờ đợi vô tận, Thiệu Giang Tự cũng từng một lần lại một lần, nhớ lại từng sự việc đã xảy ra, bí mật khó nhịn được tưởng tượng về tương lai của hắn và Lâm Nhĩ Gia.

Hắn không giỏi ăn nói, nhưng hành động chưa hề dừng lại.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!